Nhưng cũng đúng thôi, nhà của anh ta vốn dĩ ở gần đây mà.
“Khụ… Đồng Nghiên nhìn Tô Mạt một lượt. “Giữa hai người…
“Đừng có nghĩ lung tung. Tô Mạt phất tay. “Chỉ là bạn bè bình thường hồi còn học tiểu học thôi.
“Ồ. Đồng Nghiên không hỏi thêm nữa. “Lúc nãy cô nói có một vị khách lớn? Người ta còn ở đó không? Hay là có nói thêm gì khác?
“Người đó kể anh ta là khách hàng từ nơi khác đến, muốn nhập một lô hàng về thành phố C bán. Tôi nói với người ta là bà chủ không có đây. Nên anh ta hẹn buổi sáng ngày mai sẽ quay lại tiệm tìm cô sau. Tô Mạt khôi phục lại bộ dáng ngày thường. “Một trăm cái đó! Nếu bán dựa theo giá năm mươi đồng một áo, như vậy thì sẽ thu về là năm nghìn đồng tiền. Còn chưa tính đến một số bộ là mặt hàng cao cấp thì giá còn cao hơn năm mươi đồng nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây