“Chuyện hôm trước tôi nói… Đồng Nghiên cũng không khách sáo với họ. Nếu bọn họ tới đây, hẳn đã biết yêu cầu của cô. Nhưng vẫn có mấy lời cần phải nói cho rõ ràng, sau này nói lại không được: “Mới bắt đầu sẽ là năm mươi đồng một tháng. Riêng chị Thu Vũ là bên thêu thùa sẽ khác. Dù sao khi thêu sẽ hơi hao phí tinh thần và hại mắt, cho nên em sẽ dựa theo số lượng quần áo để trích phần trăm. Mỗi bộ chị thêu thêm, em sẽ đưa chị thêm hai đồng tiền.
“Hợp đồng một năm bắt buộc phải ký. Tôi không mong rằng lúc tôi cần dùng người thì người lại chạy đâu mất. Dù sao ngành sản xuất này cạnh tranh rất gắt, không biết chừng sau này lại có thủ đoạn đào người cạnh tranh. Cho nên tôi cần phải đề phòng. Sau một năm, ai muốn đi thì có thể đi, muốn ở lại thì ký thêm hợp đồng một năm khác. Trong hợp đồng tôi đã ghi rõ đồ tiệm ta thiết kế không được phép tiết lộ ra ngoài nếu không muốn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Đồng Nghiên đem bản hợp đồng đã chuẩn bị tốt ra trước, cô chỉ cho họ thấy rõ ràng từng mục. Mỗi bản hợp đồng đều là ràng buộc đối với họ, họ có quyền được rõ ràng rồi mới ký. Nếu không muốn thì cũng không cần phải cưỡng ép họ. Dù sao cô cũng không muốn tìm mấy công nhân bằng mặt không bằng lòng.
Cuối cùng cả bốn người đều đáp ứng. Tô Lâm Lâm và Thái Gia thấy Trịnh Thu Vũ có thể kiếm thêm chút tiền nên cũng đưa ra ý muốn học thêu. Đến lúc đó cũng muốn được đãi ngộ như nhau. Đồng Nghiên đương nhiên còn cầu mà không được. Suốt thời gian qua có mỗi mình cô thêu, không những chậm mà còn cực kỳ tốn thời gian. Cô muốn là dùng thời gian ở phương diện quản lý. Nếu chỉ có mình cô biết thêu thùa sẽ không tốt lành gì đối với việc mở rộng cửa hàng.
Cửa hàng phát triển vô cùng thuận lợi. Mấy người họ bận rộn chuyện cửa hàng cả ngày, chớp mắt hai tháng trôi qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây