Đồng Nghiên đứng lên: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.
“Được, để tôi đưa cô về.
“Thôi, bên ngoài trời sẩm tối rồi, đến lúc cô đưa tôi về xong trời càng tối muộn hơn nữa, như vậy rất nguy hiểm. Tôi sẽ nhân lúc sắc trời chưa tối hẳn chạy nhanh về nhà cũng được.
Vốn cô định đi tìm thêm mấy chị em hỏi vài câu, nhưng nếu Tô Mạt đã giúp cô giới thiệu cho ba người, vậy thì cô không cần phải tìm thêm những người khác nữa.
Tạm biệt Tô Mạt, cô nhanh chóng chạy về nhà. Ngay lúc chạy đến gần cái tứ hợp viện kia, cô lại thấy hơi thấp thỏm bất an, sợ rằng cái tên lêu lổng kia vẫn còn đứng ở đó. Cửa phòng đối diện như này, tình trạng của cô lúc nào cũng có thể bị hắn thấy được, chuyện đi lại ngày thường cũng không thể giấu. Như vậy quá nguy hiểm…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây