Trước kia tôi còn thấy không phục lắm, giờ thì tôi thật sự không bằng cô rồi. Trong mắt Tô Mạt có hâm mộ, nhưng không ghen ghét: “Kinh tế xưởng may đình trệ, có vài chị em đã bị cho nghỉ việc. Cô cũng biết tình huống trong xưởng may rồi đấy, mấy người họ bình thường không nịnh bợ mà chỉ chuyên tâm làm việc. Nếu cô tin tưởng họ, ngày mai tôi sẽ lập tức đi tìm và nói với các cô ấy. Có Thái Giai, Tô Lâm Lâm và cả Trịnh Thu Vũ, mấy người này cô cũng biết đấy. Tay nghề của họ đặc sắc lắm.
“Trịnh Thu Vũ là chị biết thêu thùa đúng không? Đồng Nghiên nghe thấy cái tên này, mắt sáng rực.
“Đúng! Là chị ấy đấy. Tài thêu thùa của chị ấy được xưng là đẹp nhất. Tôi nhớ rõ có rất nhiều cô gái đến hỏi chị, chị đều chỉ dạy rất hào phóng. Tô Mạt gật đầu.
“Tốt quá. Mấy người này đều có thể dựa vào được, nhưng mà tôi có một điều kiện. Nếu họ làm việc cho tôi, tôi cần ký một bản hợp đồng với họ. Trong hợp đồng nêu rõ trong thời gian làm việc họ không được đi ăn máng khác, nếu không sẽ phải bồi thường tổn thất cho tôi. Cô nói một tiếng với họ về điều kiện này, ai đồng ý thì tới tìm tôi, ai không thì bỏ qua. Thời hạn hợp đồng là một năm, tiền vi phạm hợp đồng là một ngàn đồng.
Tô Mạt ngạc nhiên: “Như vậy thì hơi nhiều quá nhỉ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây