Thằng nhóc đó chính là một khúc gỗ chính hiệu, nếu mà bỏ lỡ cô gái tốt như thế thì đáng tiếc lắm.
Sau khi về đến nhà, Đồng Nghiên bắt đầu chuẩn bị len sợi để dệt áo lông. Cô nhớ lại dáng người của Hạ Quân rồi dệt một chiếc áo lông cừu dựa theo hình thể của anh. Vì tay chân linh hoạt nên chỉ bận bịu năm ngày là đã dệt xong rồi. Hạ Sơ Tuyết cũng đã chuẩn bị xong thịt khô và rau ngâm. Bọn họ không biết chữ, thế là giao tất cả cho Đồng Nghiên nhờ cô gửi đi giùm.
Đồng Nghiên không viết thư cho Hạ Quân. Có điều cô cũng biết Hạ Minh Kính với Đồng Tiểu Tùng có học chung mấy hôm nay, cậu cũng đã viết được một bức thư xiêu vẹo dưới sự trợ giúp của cậu nhóc. Trong thư còn viết về chuyện của cô với Tiểu Tùng nữa.
Cô muốn xem xem rốt cuộc khi nào thì tên kia mới bằng lòng thừa nhận sự tồn tại của cô. Nếu anh vẫn cố chấp không để ý đến cô thì cô cũng sẽ bỏ mặc anh luôn.
Sau khi gửi thư đi xong, cuộc sống của nhà họ Hạ và nhà họ Đồng đều dần đi vào quỹ đạo. Thành tích của Hạ Minh Kính càng ngày càng tốt lên, bà nội Hùng cũng không còn trở bệnh nữa. Nhà họ Đồng bắt đầu có tiền tiết kiệm. Vất vả một năm rồi, bọn họ định sẽ nghỉ ngơi một chuyến, đặt mua đồ Tết đầy đủ để thoải mái sống hết năm nay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây