Cuộc đời mỗi người đều có ý nghĩa, cuộc đời bà không có tiếc nuối gì, ông trời đã cho bà rất nhiều, rất nhiều.
Diệp Thu Thu đi vào gọi bà ra ăn cơm: “Mẹ, đồ ăn nấu xong rồi, mẹ và cậu vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đường Liên Tử cười nói được, trêu ghẹo với Đường Phong: “Em có đứa con dâu ngốc, sau khi vào nhà cũng giống em chẳng có gì cả, còn phải làm mẹ kế cho ba đứa trẻ choai choai kia, thật không biết lúc trước nó nghĩ cái gì.”
Đột nhiên Đường Liên Tử nghĩ đến, bắt đầu từ năm Diệp Thu Thu vào cửa, nhà bọn họ ngày càng trở nên náo nhiệt.
Nếu như không phải nhóc con kia bảo Cố Đông đọc tập hồi ký của Đường Phong cho bà nghe, bà cũng sẽ không thử thăm dò bước ra một bước vạch trần vết thương kết vảy trong lòng, sẽ không cởi bỏ khúc mắc với mẹ và anh trai, cũng không có cơ hội trải qua ba tháng cuối cùng với mẹ của bà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây