A cậu nhóc này, anh ta càng ngày càng không hiểu, anh ta nắm lấy cổ áo Cố Nhị từ phía sau rồi ném cậu ta lên trên bậc thang: “Tự nhóc đi lên trả lại cho con bé đi.”
Cố Nhị vuốt mồ hôi trên gáy, lúc cậu ta chạy tới có hơi nhanh rồi: “Không phải em ấy đang ngủ sao ạ?”
“Cái gì chứ? Mặt trời còn chưa xuống núi thì sao con bé có thể ngủ được.” Có lẽ đang buồn bã đau lòng như mất hạt đậu vàng ấy chứ.
“À.”
Cố Nhị lên lầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây