Chỉ trong chốc lát sau Tiền Xuân Mai đã lấy tiền từ ngân hàng trở về, đưa cho Diệp Thu Thu một cái túi nhựa đen, vô cùng cảm kích mà trả lời: “Bà chủ Diệp, lúc trước tòa án phán khoản bồi thường của Bành Hải cho người nhà là hai vạn, chị biết cưỡng chế chấp hành cũng chỉ được có một vạn mốt thôi, chín ngàn còn lại là cho hai người có lòng tốt bổ sung giúp chị.”
Chị ta nghẹn ngào một chút: “Chị vẫn còn nhớ kỹ việc này, vì có sự hỗ trợ của các em nên chị mới có thể lấy được khoản bồi thường của chồng chị, mua được cửa hàng nhỏ này, cuối cùng hiện tại chị có thể kiếm được chín ngàn còn thiếu của mấy em kia.”
Diệp Thu Thu vội nói không cần, tiền đã cho đi thì cô không có ý định sẽ lấy lại: “Chị Tiền, chị mà như vậy là lần tới em không dám tới ăn mì vằn thắn nữa đó.”
Tiền Xuân Mai không chịu, kiên trì muốn trả: “Bà chủ Diệp, đây là hai chuyện khác nhau, tiền này không trả thì lòng chị cảm thấy bất an lắm.”
Diệp Thu Thu bất đắc dĩ nhìn Cố Thời Úc, hỏi anh phải làm sao bây giờ. Cố Thời Úc thấy thái độ kiên quyết của Tiền Xuân Mai, bảo Diệp Thu Thu cứ nhận lấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây