Chu Cẩm tát một cái vào ót anh ta, đúng thật là một tên quê mùa: “Anh bị ngốc rồi à? Đó không phải con gái nhà anh nên anh không đau lòng, đứa bé kia sắp thi vào đại học rồi, sao có thể chịu được kích thích như vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Cường vô tội: “Bắt kẻ trộm phải có chứng cứ, nếu không thì sao bắt được tội của chúng, hiện tại mình đi ngăn cản, hoặc là để cho đứa bé kia trốn ra ngoài, lỡ bọn họ lại có kế sách gì độc ác, em có thể phòng bị mỗi ngày không?”
Chắc chắn là phòng ngừa không được rồi, sắc mặt Diệp Thu Thu nghiêm trọng nói: “Tôi đi tìm Hà Tiểu Anh nói chuyện, trốn hay là phối hợp bắt thì vẫn để cô ấy tự quyết định đi.”
Hà Tiểu Anh nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, cô ấy cười tự giễu: “Bố mẹ người ta nghe được con mình thi hạng nhất thì vui vẻ biết chừng nào, nếu không phải thật sự tôi là con ruột của Lôi Thải Vân, tôi sẽ nghi ngờ mình là nhặt được đấy.
Cô ấy cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đội trưởng Thẩm nói rất đúng, cô ấy không thể ra khỏi cổng trường, vậy hai tháng nghỉ hè làm sao bây giờ, sau này lên đại học làm sao bây giờ, nhà họ Lương đã đưa tiền thì sẽ không buông tha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây