Chung Mạn Mạn đã bình tĩnh lại, cô ta cười vô cùng xinh đẹp nhưng nụ cười đó lại khiến Lôi Thải Vân không hiểu được.
Lôi Thải Vân nhìn thấy bên trái mặt cô ta sưng vù, vội hỏi: “Cô Chung, ai có lá gan lớn mà đánh cô thế, cô nói tôi biết đi, tôi đi đánh lại giúp cô.”
Chung Mạn Mạn nói: “Chính là đứa con gái tốt Hà Tiểu Anh của chị đó, đêm qua cô ta mới tới tìm tôi, nói sẽ không thi giúp tôi nữa, cô ta sẽ thi cho bản thân, thái độ rất kiên quyết đấy.”
“Không thể nào.”
Lôi Thải Vân không tin, không có nhà để sống, ngay cả cơm cuối tuần này Hà Tiểu Anh còn chưa kịp ăn, còn thi cái gì mà thi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây