Khi này Tạ Văn Tâm mới ngồi dậy, bà nhìn kỹ người được cho là con trai trước mặt này, từ ngày Cố Thời Úc kêu bà một tiếng “mẹ” ở trong nhà nhỏ kia, bà đã cảm thấy đứa nhỏ này có duyên với mình, không ngờ, đây là con của bà thật, nếu chuyện này phát sinh ở nhà người khác, chỉ sợ Tạ Văn Tâm sẽ không tin.
Nhưng suốt nửa năm qua, bà đã luôn mong con trai mình không chết, thậm chí bà còn nghĩ, cho dù anh có hóa thân thành một con chim tước để bay trở về thì Tạ Văn Tâm cũng nguyện dùng hết nửa đời còn lại để đổi lấy một cơ hội gặp lại con trai.
Hiện tại, con bà còn sống, cũng không phải là chim tước hoa cỏ, bà còn mong cầu gì hơn, nếu bây giờ có người nói đây không phải con trai bà, bà sẽ nổi nóng với người ta.
“Con là Tiểu Phóng đấy ư.” Tạ Văn Tâm nhịn không được mà ôm đầu anh: “Lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã cảm thấy con giống con trai mẹ.”
Chu Cẩm biết nếu bây giờ để hai người nhận lại nhau, bà sẽ không bị vỡ mạch máu tăng huyết áp nữa, cô ta bèn nói: “Mẹ, chúng ta vẫn phải giấu tiếp chuyện này, dù sao thì hiện tại em con cũng là con trai của người khác, cái mặt này cũng là con của một gia đình đình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây