Diệp Thu Thu đáp: “Muốn cãi nhau thì tránh xa ra một chút, cô không nghe cô giáo Chu nói à? Không muốn bị nghe khác nghe lén.”
Diệp Thu Thu dẫn đầu đi đến cuối hành lang, muốn đưa Lộ Xuyên Quỳnh ra thẳng khỏi bệnh viện, hít thở bầu không khí bên ngoài, mà cô ta nào dám tùy tiện đi theo.
Dù sao thì nguyên nhân mợ phải nhập viện hôm nay cũng là vì mẹ cô ta bất ngờ đề cập tới chuyện thừa kế, cô ta muốn nhìn thấy Tạ Văn Tâm đã ổn định rồi mới trở về, huống hồ, chú hai còn chưa đi, bọn họ là phận con cháu đâu dám mặt dày đi trước.
Thẩm Cường đứng cách xa ra một đoạn, anh nhìn phòng bệnh của mẹ vợ, nói với Diệp Thu Thu: “Vẫn là em đầu óc nhanh nhạy, nếu không thì thật sự anh cũng chẳng hiểu tại sao vợ lại bảo anh đưa Cố Thời Úc tới đây, suốt nửa năm nay mẹ vợ anh thương nhớ con trai bà đến phát điên, chỉ cần được nghe người khác kể truyện gì về cậu ấy thì trong lòng bà cũng thấy dễ chịu phần nào.”
Diệp Thu Thu thầm nghĩ cô cũng chỉ nói bừa thôi, chẳng qua là vì đời trước xem phim đọc tiểu thuyết nhiều, hơn nữa bản thân cũng là người xuyên đến từ ba mươi sau, kết hợp với sự khác thưởng của Chu Cẩm và Cố Thời Úc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây