“Cô cả, bây giờ người mẹ tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là dì đó, dì đi lẹ giùm cái đi.”
Bà cô Chu nén giận nói: “Thái độ này của cô là sao hả, làm như tôi là người khiến mẹ cô phải nhập viện không bằng, nói năng cho cẩn thận, mẹ cô là bị cô chọc tức đấy, ba mươi Tết mà cãi nhau om xòm, trong đây, hết ít nhất nửa phần lỗi là ở kẻ vãn bối như cô rồi, cô ngăn cản không cho ba cô nhận cháu nuôi, chẳng lẽ cô muốn độc chiếm hết tài sản trong nhà sao? Chu Cẩm, cô tham quá rồi đó.”
Chu Cẩm tức muốn xì khói, chẳng thèm nói tiếp với bà ta, bèn đi tìm ông chú Chu than phiền: “Chú hai, chú nói một câu, kêu bà ta đi nhanh lên đi, mẹ con mà có mệnh hệ gì là con liều mạng với bà ta đó.”
Tim Chu Giản Thần cũng không được khỏe, bà cô Chu đã ly hôn, không có chồng, thành ra hầu như cả ngày bà ta đều chạy đi tìm hai đứa em trai của mình, được thôi, nếu chỉ có vậy thì hai người em trai này cũng không nói gì, nhưng mà ngay \ ba mươi Tết, tự nhiên bà ta đem chuyện kế tục ra nói, suýt chút nữa khiến Tạ Văn Tâm không còn mạng để nhặt về.
Chu Giản Thần lên tiếng: “Chị cả, bệnh viện không cần nhiều người trông chừng tới vậy, chị về trước đi, sau này đừng nhắc lại chuyện kế thừa này trước mặt Văn Tâm nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây