“Hồi đẻ Tiểu Tuấn chị bị khó sinh, bác sĩ hỏi cứu mẹ hay cứu đứa bé, anh rể đứng do dự mấy giây, bị em đấm cho một phát, em bảo nhất định phải cứu chị. Chị nằm bên trong nghe thấy, nhất quyết không chịu, nói phải cứu đứa bé. Sau đó cả hai mẹ con đều bình an, anh rể nghĩ lại mà hối hận, quyết định thắt ống dẫn tinh, không dám… để chị tiếp tục sinh nở nữa, anh ấy nói sinh một đứa thôi đã hù ảnh gần chết. Cũng vì chuyện này mà mẹ chồng ầm ĩ với anh chị nhiều năm, đến giờ vẫn còn vướng mắc trong lòng.”
Những chuyện này chỉ có Chu Phóng biết, thằng bé không thể kể cả chuyện từ bé đến lớn cho người khác biết được. Thanh niên trước mặt này đúng là em trai cô ta rồi! Em trai vẫn còn sống, miễn là còn sống, bất kể nó lấy thân phận gì xuất hiện, bọn họ đều chấp nhận được.
Chu Cẩm cầm lòng chẳng đậu lã chã rơi nước mắt: “Vậy sao giờ em thành dáng vẻ này?”
Cố Thời Úc nói: “Em cũng không biết nữa, rõ ràng đã hy sinh lại có cơ hội mở mắt lần hai. Có điều lúc em vừa tỉnh lại, ai cũng gọi em là Cố Thời Úc cả, phải tốn mất mấy tháng em mới chấp nhận nổi sự thật này. Chị ơi, em mặc dù là Chu Phóng nhưng hiện tại cũng là con trai nhà họ Cố, ba của Cố Đông, Cố Niên với Thạch Đầu, còn là… chồng của Thu Thu nữa.”
Nên là, Chu Cẩm thầm nghĩ, em trai tham gia lễ tang của chính mình, cô ta lại ở lễ tang chỉ thẳng mặt nó mắng mỏ hơn một tiếng, em trai không thể nhận người thân, trong lòng chắc khó chịu lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây