Trong đầu Diệp Thu Thu suy nghĩ những lời của cô Chu, sau đó cô nói: “Tôi nghĩ là, thay vì để cho anh nợ ân tình của người kia, còn không bằng tôi nợ ân tình của anh, tôi còn thiếu một chút, nếu anh có tiền thì hãy chuyển cho tôi mười nghìn nữa đi, như vậy tôi sẽ đủ tiền mua nhà và tiền vốn quay vòng luôn.”
Cố Thời Úc suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của anh có những cặp đôi như vậy, nam thì khôn khéo thông minh, nữ thì trông cởi mở nhưng thật ra rất có nguyên tắc.
Anh thấp giọng cười, có vẻ như đang rất vui: “Không phải em nói Thiện Lệ Phương đã giành căn nhà đó sao? Chờ tôi gửi tiền xong cũng phải mất một thời gian, hiện tại em cứ mua căn nhà đó đi, quyết định sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng lại bị người khác giành mất. Số tiền thuê nhà bên kia cũng không đến mười năm, chắc chắn sẽ tăng đến mức em không tưởng tượng được. Bà chủ Thượng làm việc rất có trách nhiệm, nếu cô ấy tìm tôi nhận thầu nữa thì cũng không phải không thể nhận, em cứ trả cho bà chủ Thượng một vạn năm trước đi, sau đó tôi sẽ bỏ tiền trang hoàng đồ đạc.”
Diệp Thu Thu cũng sợ nếu cô kéo dài thêm một khắc thì sẽ xảy ra sự cố, lỡ đâu bị người khác giành thì cô sẽ hối hận chết mất: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm bà chủ Thượng quyết định mua nhà.”
***
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây