"Ba anh bảo anh ngoan ngoãn về Bắc Kinh tìm ông bà, nhưng bây giờ anh không thể quay về, anh nghe một bác cảnh sát cũ nói rằng ở đây có rất nhiều chiến sĩ cảnh sát tuyến đầu truy bắt tội phạm đã phải hy sinh. Nếu anh không ở đây ba anh sẽ liều mạng làm việc, so với hoàn cảnh khó khăn thì ba anh càng quan trọng hơn. Anh phải ở lại đây, có anh ở đây, mỗi lần nhìn thấy anh ba sẽ nghĩ rằng không thể để anh thành trẻ mồ côi được."
Lâm Nhược lo lắng gần chết, hỏi Chu Uyển Tâm phải làm sao?
"Mẹ ơi, sao công việc của ba anh Cố Niên vẫn còn nguy hiểm như vậy, phải làm sao bây giờ ạ?"
Chu Uyển Tâm suy nghĩ một lát, nửa năm sau Cố Niên sẽ lên lớp 3, đợi thêm vài năm nữa ba cậu bé được điều đi nơi khác, cũng không phải nhậm chức mãi ở đó, thật sự là không có cách nào đề phòng trước sự nguy hiểm của công việc.
Cô đi mua sách giáo khoa từ lớp 3 đến lớp 5, 50 cây bút, quyển vở, còn mua cả chiếc màn mới, dựa theo địa chỉ đó rồi gửi qua cho Cố Niên. Lâm Nhược cũng viết một bức thư, còn kèm theo tấm ảnh của cô bé và Cố Niên, để vào trong phong thư rồi gửi cho cậu bé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây