Anh đi từ mùa xuân đến tận mùa hè, cây cỏ bên đường đều thay áo mới màu vàng, màu đỏ rồi rơi rụng bay bay, lại đi từ mùa thu đến tận lúc tuyết rơi lả tả khắp nơi, tuyết trắng bao trùm hết lên tất cả mọi thứ xung quanh, rất lạnh rất lạnh, nhưng con đường phía trước lại vẫn còn dài đằng đẵng.
Tuyết trắng tan đi, cỏ mọc chim bay đầy trời, hoa bên đường nở rồi lại tàn, Cố Niên cứ như thế mà đi qua sáu lần của bốn mùa luân phiên thay đổi.
Cuối cùng thì anh đi đến bên cạnh Lâm Nhược năm cô ấy sáu tuổi, ở trên mắt cá chân của cô bé có một cái bớt hình con cá koi nhỏ, vừa mới được công an cứu ra bên ngoài, đầu óc không tỉnh táo, còn không biết mẹ ruột của mình tên là Chu Uyển Tâm.
Cố Niên nói hết tất cả những gì mình biết cho Lâm Nhược sáu tuổi.
“Nhược Nhược, em vốn dĩ là một chú cá koi nhỏ, nhanh tỉnh lại đi tìm mẹ đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây