Kết thúc nghi lễ chào tạm biệt, Lý Chu Kiều không hề lưu luyến mà rời đi rất mãn nguyện. Chung Oánh nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi lăm phút rồi. Đã quá giờ hẹn hơn bốn mươi phút, anh vẫn chưa đến nhà tìm cô. Anh vẫn đợi ở cửa phía Nam sao?
Suy nghĩ một chút, cô cởi chiếc quần culottes mỏng manh và chiếc áo sơ mi có cổ, thay vào một chiếc váy cotton và lanh màu trắng với một chiếc thắt lưng lỏng lẻo, thoạt nhìn giống như một bộ đồ ngủ. Sau đó cô tháo bím tóc tết, đeo đôi dép quai mua từ Dương Thành, rồi lại lấy một sợi dây đỏ từ trong ngăn kéo đeo lên tay. Cuối cùng cô sửa lại lớp trang điểm, đi ra ngoài với bộ dạng như vậy.
Yến Vũ tựa lưng vào đèn đường thứ hai bên phải của cửa phía Nam, đợi hơn một tiếng. Anh chạy một mạch đến, đến đúng địa điểm hẹn không thừa một giây nào, trung bình cứ mười giây là nhìn cánh cửa màu xanh lục. Lúc đầu còn có người ra vào, đến hơn tám giờ rưỡi là cửa lớn đóng, cửa nhỏ cũng khép lại. Những cửa hàng bên cạnh cũng lục đục tắt đèn, trên đường không còn người, thỉnh thoảng có xe đạp và ô tô chạy qua.
Đến chín giờ, cũng không còn ô tô nữa, trên đường chỉ còn một mình anh. Những câu hỏi, nỗi khó chịu, buồn bực đọng lại trong hai ngày qua và những suy nghĩ khó nói thành lời đều dần dần chôn vùi trong màn đêm đen kịt.
Anh nghĩ Chung Oánh sẽ không ra đây đâu. Dù sao mình đề nghị gặp nhau cũng không có sự đồng ý của cô, anh nên đi về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây