Yến Thần vẫn muốn phản bác cô, nhưng bị Lý Chu Kiều khuôn mặt sa sầm kéo đi. Cậu ta trừng mắt với Chung Oánh, hừ lạnh: "Vui vẻ với bạn qua thư của cậu đi, cái đồ vô lương tâm!"
Chung Oánh nhìn theo thiếu niên cái đầu đã cao thêm vài xen-ti-mét kéo Yến Thần rời đi, phần tóc nơi gáy mọc loạn không quy tắc, bóng lưng ngả ngớn không thành hình, bất đắc dĩ mỉm cười.
Lý Chu Kiều là một đồng chí tốt, là phần tử tri thức vừa đẹp trai lại nhiệt tình. Hễ cô có việc muốn nhờ, cậu sẽ không từ chối. Cô sẵn lòng tiếp tục làm bạn với cậu ta, nhưng không thể đáp lại trên phương diện tình cảm. Một bà dì hám lợi thôi, nào xứng 'chấm mút' tấm lòng hồn nhiên của cậu nhóc chứ!
Kế hoạch thư từ qua lại của cô tiến hành thuận lợi. Lúc đầu mỗi tháng một phong, nội dung vẫn trong sáng như trước, nói về câu hỏi, về bài thi, cùng lắm thì vẽ một bức tranh minh họa đẹp đẽ. Qua lại hai, ba lần, Yến Vũ viết thêm một câu sau giải đáp: Dạo này có khỏe không?
Chung Oánh không dùng chữ trả lời anh, mà tìm ông Chung đến bộ mượn máy ảnh, giao cho Lý Chu Kiều chịu trách nhiệm chụp giúp cô hai tấm hình. Một tấm cô mặc áo sơ mi hoa bình thường, trang trọng nghiêm túc, dựa vào bàn tập trung viết bài. Tấm còn lại chụp cô mặc váy cổ tròn màu xanh nhạt, ngồi xổm dưới gốc đại thụ ôm con mèo nhỏ, cười đến híp cả mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây