Yến Vũ nói ngay từ đầu là Chung Oánh tiếp cận anh, Hứa Tư Oánh vô thức lấy ly nước trên bàn uống một ngụm. Cô nhìn Yến Vũ thì càng lúng túng hơn, nói không ra câu: “Em… cô ấy… là Chung Oánh. Cô ấy vì tiền, động cơ không thuần khiết, vậy mà anh còn thích cô ấy.”
Yến Vũ nhận lấy cái ly, đi ra bàn ăn bên cạnh rót thêm cho cô một ly nước: “Thích, em thế nào thì anh cũng đều thích em.”
Tai Hứa Tư Oánh nóng lên. Người đàn ông này thật là dứt khoát, tin tưởng cô là Chung Oánh. Sau khi thẳng thắng mọi chuyện thì cả người như được đả thông kinh mạch, mấy câu như thế này cũng dám nói.
“Không phải em, anh đừng có nhận sai người.”
Yến Vũ nắm bả vai cô, dẫn cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Còn chưa chịu tin sao? Vì sao Chung Oánh lại vừa yêu vừa hận với Hứa Vệ Đông, vì sao lại liều mạng đi cứu Tô Tiểu Nhu? Bởi vì họ từng là ba mẹ của cô ấy, là ba mẹ của em. Em chính là cô ấy, cô ấy chính là em, chỉ thay đổi thể xác, còn từ đầu đến cuối linh hồn vẫn luôn là một.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây