Một giọng nói thánh thót vang lên bên tai anh. Đột nhiên anh quay đầu lại, cách đó khoảng ba mét có một người mặc quân trang, hai tay xách đầy hành lý, trên vai còn vác một bao lớn, mỉm cười dịu dàng. Người đó không phải Hướng Thải Hồng thì còn có thể là ai chứ?
Lý Chu Kiều muốn cười mà không cười nổi, muốn hỏi cũng không thành câu, chỉ có thể ngơ người nhìn cô từng bước đến gần mình.
“Anh là đến tiễn em sao?”. Hướng Thải Hồng bỏ hành lý xuống, lau mồ hôi trên trán, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự hiếu kỳ.
Anh trầm giọng đáp: “Ừ.”
“Có phải em từng nói nếu như anh đến tiễn em thì em sẽ ngầm thừa nhận anh có ý muốn giữ em lại. Anh… là muốn giữ em lại sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây