Mà dù hai người có sự khác biệt về cấp bậc, nhưng cũng là quan hệ đồng nghiệp. Chỉ đạo viên cứ hai ba ngày là lại không có trong dội, rất nhiều chuyện anh buộc phải giao cho trung đội trưởng đi làm.
Huấn luyện có thành tích thì thái độ của Lý Chu Kiều với Hướng Thải Hồng tốt lên rất nhiều. Sau khi huấn luyện cô tìm anh nói chuyện, đưa nước cho anh thì anh cũng sẽ không từ chối. Quan hệ của hai người thì không đến mức bạn bè, nhưng nếu so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều. Dưới sự lôi kéo của cô thì hai trung đội trưởng cũng có vẻ không sợ anh như vậy nữa, lúc họp không còn bày ra vẻ trung thực nghe huấn luyện, dần dà bắt đầu thoải mái nói chuyện, vì phúc lợi của chiến sĩ và bản thân mà lên tiếng.
Thử thăm dò nói loại bỏ chương trình dạy tập hợp khẩn cấp thì Lý Chu Kiều nhướng mày. Hướng Thải Hồng lập tức nói: “Buổi tối giấc ngủ của tân binh không tốt, luôn ở trong trạng thái khẩn t vali, sợ hãi, rất ảnh hưởng cho việc huấn luyện ngày hôm sau. Nhưng rèn luyện tập hợp khẩn cấp là chương trình dạy quan trọng, chắc chắn không thể loại bỏ. Nếu không thì thử giảm bớt số lần. Đội trưởng Lý, anh cảm thấy thế nào?”
Lý Chu Kiều đồng ý từ một tuần ba lần đổi thành hai hoặc một lần. Hướng Thải Hồng cùng với hai trung đội trưởng bày ra ánh mắt đắc ý, chiến thuật đã có tác dụng.
Sau đó lại tiếp tục đề cập đến việc chạy bốn cây số quá khó, bố trí chướng ngại với nữ binh không hợp lý, có các loại vấn đề trong việc bị thương và nghỉ ngơi. Ba trung đội trưởng luôn đứng ra phủ định nó trước, yêu cầu hủy bỏ, sau đó Hướng Thải Hồng lại hòa giải, trung hòa, phủ định lại sự phủ định, đưa ra đề nghị điều chỉnh độ khó. Lý Chu Kiều đồng ý, có ghi chép lại, nói phải cùng huấn luyện viên nghiên cứu rồi sẽ quyết định.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây