Bên trong trung đoàn, những sĩ quan cùng tuổi với anh đa số đều đã lập gia đình, có người con cũng đã lớn, nhưng anh vẫn lẻ loi một mình. Lúc hơn hai mươi còn có thể nói không vội, sắp ba mươi anh không vội thì đã có người khác vội rồi.
Đầu tiên là mẹ và chị, họ thường gọi anh về nhà đi xem mắt. Từ chối vài lần thì mẹ liền giật dây bố đi tìm lãnh đạo của anh, để lãnh đạo quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh. Thế là chính ủy trung đoàn, tiểu đoàn trưởng và đồng chí hướng dẫn của chính đại đội anh đều bắt đầu tích cực chủ động giới thiệu đối tượng cho anh
Đồng nghiệp giới thiệu thì không thể không đi, mấy năm nay Lý Chu Kiều đi xem mắt không đến hai mươi thì cũng mười chín lần, gặp qua con gái ở các ngành nghề, độ tuổi phù hợp chưa lập gia đình. Người xinh đẹp, giỏi giang, thu nhập cao không ít, có mấy người biết ăn nói, nói chuyện với anh cũng rất hợp. Nhưng không biết vì cái gì mà sau khi chia tay về lại bộ đội, anh không hề có hứng thú muốn gặp lại lần hai.
Các đồng nghiệp hỏi đến thì anh bảo người ta không thích anh. Thực ra có vài cô gái có ý muốn tiếp cận anh. Đồng nghiệp có EQ cao sẽ ngầm hiểu nên không nhiều chuyện. Có người ngay thẳng không nể mặt mũi thì dạy dỗ anh một cách thẳng thừng, hỏi do anh không thích người ta đúng không? Anh cũng ba mươi rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa thì sẽ rất khó. Chúng ta tham gia quân ngũ, tiền lương thấp. Chọn chọn lựa lựa, anh còn muốn chọn thiên tiên à. Mau tỉnh lại đi, thực tế chút đi.
Năm hai lẻ tư, lúc thăm người thân, về nhà mẹ lại giới thiệu cho anh vài người. Anh không muốn gặp thì mẹ anh khóc lóc rất thương tâm, lôi kéo tay anh, nói: “Chu Kiều, con của Oánh Oánh đã mấy tuổi rồi, tình cảm vợ chồng người ta rất tốt. Còn đừng tự ép buộc bản thân mình nữa, hãy nhìn về phía trước đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây