Cô không thích kéo dài sự mập mờ đó, nhân lúc có suy nghĩ mà chưa động lòng, cô nói thẳng với Nghiêm Nhiễm là bản thân mình có quy hoạch rõ ràng cho tương lai, trong mười năm tới khả năng không rảnh để bận tâm đến chuyện hôn nhân gia đình, cũng không có thời gian yêu đương. Nếu như anh cảm thấy không có vấn đề gì thì bây giờ hai người bọn họ có thể xác định quan hệ yêu đương, chung thủy với nhau. Nếu như có vấn đề, ví dụ như nhu cầu của anh, áp lực ba mẹ, điều tiếng xã hội gì đó thì cô cũng có thể hiểu được, coi như chưa từng nhắc đến chuyện này, sau này mọi người vẫn có thể làm bạn bè.
Nghiêm Nhiễm trợn tròn mắt. Mười năm sao? Mười năm sau cháu anh đã mười một tuổi, anh cũng đã ba mươi ba mà vẫn còn là một người ế nữa sao? Hơn nữa không yêu đương thì tính gì bạn trai bạn gái chứ?
Chung Tĩnh nhìn ra sự do dự trong mắt anh. Cô không hề nói gì, chỉ về phía cửa, quay người đi vào nhà.
Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, Chung Tĩnh cắn đầu bút ngây ngẩn một lúc lâu. Chưa từng có được nên mất đi cũng không quá tiếc nuối, chỉ là không biết Nghiêm Nhiễm có cảm thấy cô đang đùa giỡn với anh, cố ý đưa ra điều kiện hà khắc để anh biết khó mà lui? Sự xoắn xuýt cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh cô đã vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm viết một luận văn mới nhất.
Ngày tiếp theo Nghiêm Nhiễm lại đến, gõ cửa nhà cô chỉ để nói một câu: “Anh đồng ý, anh lúc nào cũng có thể chờ em, chờ em có thời gian yêu đương thì chúng ta sẽ yêu đương đàng hoàng, được không nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây