Yến Vũ ôm thằng bé bay một vòng, ối một tiếng rồi buông xuống: “Nhưng con thực sự nên bớt mập lại, ba sắp ôm không nổi rồi.”
Chung Oánh đón anh: “Không phải nói ngày mươi lăm mới về sao?”
Yến Vũ năm ba mươi lăm tuổi vẫn tuấn tú, đẹp trai như vậy, lúc mỉm cười trên má còn nổi lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, phảng phất như chàng thiếu niên mới gặp lần đầu: “Ngày mười hai là tròn năm, anh nhất định phải về kịp chứ.”
Trong lòng Chung Oánh ngọt ngào: “Xem như anh có lòng, quà cáp đâu?”
Yến Vũ móc ra trong túi hai tấm vé máy bay: “Ngày mai chúng ta xuất phát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây