Sau khi cô ra sân khấu thì anh bị lu mờ, can tâm tình nguyện làm kỵ sĩ nâng đuôi váy cho cô.
Ba và chị cô đều cảm thấy cô quá xa xỉ. Nhưng thực ra trong lòng Chung Oánh lại hét to là chiếm được tiện nghi rồi. Nhà thiết kế này hai mươi năm sau giá thiết kế đều là từ ba trăm ngàn, kiểu dáng so với hiện tại cũng không có tiến bộ gì nhiều. Cô cất giữ một cái, sau khi bản thân mình đẹp xong thì còn có thể gia tăng giá trị.
Lễ cưới đó Chung Oánh lộng lẫy ngất trời, thỏa mãn thu về tất cả sự chúc phúc ghen tị của mọi người. Lúc cô đứng trên sân khấu nhìn xuống khách mời, có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Ngoại trừ bạn bè thân thích, còn có bạn học của cô, bạn học của anh. Trong đó có không ít người thành đôi như Cao Đôn Kỳ và Bành Quyên, Doãn Phần và Vương Ái Quốc, cũng không thiếu người cô đơn lẻ bóng như Quan Linh… Vẫn cái nhìn khinh khỉnh và sầu não như vậy. Đã bảy tám năm rồi, tại sao Quan Linh vẫn chưa di dân, chỉ vì xem cô gả cho Yến Vũ có đẹp hay không hả? Thật là khó hiểu.
Chung Oánh thuê về một người quay phim, vì lưu lại những hình ảnh đẹp nên trong suốt quá trình, cô luôn cố chấp bảo vệ hình ảnh. Chỉ trong lúc trao nhẫn, chú rể hôn cô dâu một lúc lâu, sau khi hôn xong Yến Vũ dịu dàng nói bên tai cô: “Cô vợ trẻ, anh yêu em.”. Giọng nói anh nhẹ nhàng lại dịu dàng, tràn đầy sự thành tâm. Thì lúc đó cô không còn quản xem son môi có bị trôi hay không, vội đáp lại anh: “Anh Vũ, em cũng yêu anh, yêu anh đến hết cuộc đời này.”
Cánh cửa kiếp trước không tìm được, kiếp này không cần tìm nữa. Cô sẽ không né tránh anh, không bao giờ như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây