Từ lần trước tạm biệt đến nay bọn họ đã hơn một năm không gặp, không dài không ngắn, nhưng cứ như đã trôi qua mấy kiếp. Chung Oánh ngồi trong xe nhìn anh một lúc lâu, cho đến khi lái xe hối thì mới trả tiền xuống xe. Người bên cửa như có linh cảm, quay đầu lại. Chung Oánh lập tức nở nụ cười, vẫy tay với anh.
Gặp mặt, câu đầu tiên Lý Chu Kiều nói với cô là chúc mừng, cô cũng nói như vậy. Lý Chu Kiều mỉm cười, lấy từ trong bọc ra một cái túi đưa cho cô: “Tặng quà cưới cho cậu.”
Anh vẫn rất đen, rất tráng kiện, để đầu đinh thoải mái, mặt mày đen nhẻm rất giống lúc nhỏ, khiến người ta khó mà coi thường. Chỉ là anh cũng trưởng thành, chững chạc, cười lên biết thu liễm hơn. Cảnh anh gật gù đắc ý, nhe hàm răng trắng ra với cô không kiêng nể gì chỉ còn lưu lại trong ký ức tuổi thơ của cô.
Chung Oánh nói cảm ơn, mở túi ra thì bên trong đựng một chiếc xe tăng làm từ vỏ đạn. Cô cầm trên tay, so ra thì lớn hơn bàn tay một chút, hình dạng rất thật, thân xe, bánh xe, xích xe không có cái gì là không làm cho tinh xảo, hoàn mỹ. Lúc này Yến Thần kêu lên: “Cái này sao làm đẹp quá vậy. Sao không tặng mình một cái, mình cũng muốn.”
Lý Chu Kiều mỉm cười: “Không phải cậu có rồi sao? Lúc nhỏ mình với Oánh Oánh đến nhà cậu chơi đã thấy cậu có một chiếc xe tăng vỏ đạn. Cậu xem nó như bảo bối, bảo cậu lấy xuống cho xem cậu cũng không chịu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây