Yến Vũ đẩy trở lại: “Tiêu thì cứ tiêu thôi, kiếm tiền là để em tiêu là. Oánh Oánh, anh đã sớm muốn nói với em là không nên miễn cưỡng chính mình, em như thế nào thì hãy cứ như vậy. Em không cần thiết phải cố gắng cười với anh, không cần chuyện gì cũng đặt anh lên đầu, tức giận thì có thể mắng anh, có ý kiến gì khác cứ nêu thẳng ra. Nếu em muốn tiêu tiền thì cứ tiêu, muốn vẽ tranh đánh đàn thì cứ làm thôi, muốn nghe nhạc gì cứ nghe nhạc nấy, muốn xem sách gì thì xem sách đó, muốn uống rượu… Vừa mới bình phục không lâu, tốt nhất là không nên uống rượu. Thực ra em là một cô gái rất có chủ kiến của mình, anh không hi vọng em vì anh mà đánh mất bản thân. Anh không sợ em mạnh mẽ, không sợ em lạnh lùng mà chỉ sợ em ấm ức. Người anh yêu là em, người anh muốn cưới là em, là mọi thứ của em, không phải là một loại đặc tính gì đó.”
Chung Oánh ngồi bên giường im lặng nghe xong, trên mặt cô không có biểu cảm gì, chỉ chậm rãi đứng dậy nhìn vào mắt anh, rồi lại từ từ áp mặt vào ngực anh. Cô ôm eo anh, dùng trán đỡ cằm anh, dịu dàng nói: “Phải làm chứng minh mới đúng không. Không biết ngày mười tám người đi kết hôn có nhiều không, chúng ta đi mấy giờ đây?”
Giọng cô không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng ở nơi mà Yến Vũ không thấy thì nước mắt của cô đã rơi đầy mặt.
Trong thời gian một tuần, hai người chia nhau đi làm chứng minh, tranh thủ thời gian đến cục dân chính nghe ngóng chương trình. Mỗi người tự thông báo cho người nhà mình. Tuy rằng đã muộn một năm, nhưng vẫn phải báo cho người thân.
Chung Oánh gọi điện thoại cho ông Chung, không ngờ lại gặp được một chuyện vô cùng trùng hợp. Ngày này năm trước cô định đi đăng ký thì cùng ngày cưới của Hứa Vệ Đông. Năm nay cô định đăng ký thế mà lại trùng với ngày ông Chung quyết định đi tiếp nửa đời sau với Ngụy Thúc Lan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây