Chung Tĩnh đến trường xin nghỉ bệnh giúp cô, không bao lâu thì giáo viên phụ đạo, bạn cùng ký túc xá cũ, cùng rất nhiều sinh viên cùng chuyên ngành do trưởng phòng dẫn đầu, tạo thành một tổ đội đến thăm người bệnh. Chủ nhiệm khoa đại diện trường thưởng cho Chung Oánh năm trăm đồng, nói cô ấy là sinh viên ưu tú vì người quên mình của đại học Nhân Dân. Chờ sau khi cô hồi phục về lại trường sẽ mở đại hội khen thưởng để khen thưởng cô.
Lúc đó Chung Oánh mới biết nhà họ Hứa đã đưa một cờ hiệu lớn và một lá thư khen ngợi đến trường. Ban đầu, Hứa Vệ Đông còn định liên hệ với tòa soạn và đài truyền hình, nhưng không dám tự tiện chủ t vali. Anh ta đến trưng cầu ý kiến của Chung Oánh, bị Yến Vũ từ chối, lý do là: Cô ấy chỉ làm chuyện cô muốn làm, vì cái gì mà anh lại ép cô ấy làm chuyện mà cô ấy không muốn?
Hứa Vệ Đông không hiểu nổi. Người tốt việc tốt không nên được tuyên dương khắp nơi sao? Để toàn xã hội khen ngợi Chung Oánh không tốt sao? Sao anh lại biết cô ấy không đồng ý chứ?
Đồng ý cái gì chứ? Lên báo chí, lên tivi, nhận một đống phỏng vấn, khen ngợi, trở thành một tấm gương thanh niên đạo đức điển hình của thời đại mới, được truyền bá khắp nơi. Sau này ra đường thấy cụ già qua đường phải giúp đỡ, gặp ăn xin phải cho tiền, nhặt được đồng nào thì phải nộp cho chú công an. Nếu không nộp thì sẽ bị quần chúng nhân dân chất vấn cô không phải là tấm gương điển hình sao?
Xã hội cần một tấm gương, nhưng Chung Oánh thực sự không cách nào đảm nhiệm được. Làm việc thiện thì đừng đóng khung nó. Anh Vũ rất hiểu cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây