Tuy rằng có bạn bè và bà nội Yến đến đưa đồ ăn thức uống với quần áo tắm rửa cho anh, nhưng anh vẫn cứ tiều tụy héo mòn đi rõ rệt. Từ lúc Chung Oánh được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, mấy ngày nay cô vẫn ở trong phòng bệnh nặng, họng anh bị viêm rất nặng, nói chuyện rất gian nan.
Cửa có tiếng động, anh cũng là người đầu tiên bừng tỉnh, ánh mắt đầy mong đợi nhìn y tá bên trong đi ra. Trong tình huống bình thường, y tá chỉ đi lại bình thường, không liên quan gì đến người nhà, nếu người bệnh có khác thường thì cô ấy sẽ không rảnh rỗi như vậy.
Nhưng y tá vốn dĩ phải đi ngang qua lại dừng lại bên người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh là anh Vũ đúng không?”
“A.” Yến Vũ ngồi bật dậy ngay, giọng nói khàn như thể lấp đầy cát trong họng, thô trầm: “Sao vậy?”
“Người bệnh không muốn ngủ, nhất định phải bảo tôi ra đây nói với anh một câu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây