Yến Vũ không nhìn cô ấy, ánh mắt nhìn chăm chú vào một chỗ trống đầy hoài niệm, khóe miệng mỉm cười như thể đang nói, tuy tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng cứ nói tiếp đi, đừng ngừng lại.
Anh đã hơi già rồi, tính toán thời gian từ lúc lấy được quyển sổ nhật ký thì giờ đã qua được hai mươi năm. Anh yên lặng chú ý đến cô hai mươi năm, hoặc cũng có thể nói là quan sát hai mươi năm.
Chung Oánh nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy buồn cười, từ khi nào vậy, anh thấy phát phiền với sự rình rập theo dõi của Tô Yến Vân, bao nhiêu năm sau anh lại lộ ra một nụ cười đầy hoài niệm với một cô gái gần giống Tô Yến Vân. Có thể anh đã không còn nhớ Tô Yến Vân có bộ dạng như thế nào, từ đầu đến cuối, trong mắt anh chỉ có một linh hồn.
Cảnh tượng lại thay đổi, Chung Oánh ôm cánh tay dại ra nhìn bà Tô Tiểu Nhu khoanh tay hết lên đầy thô lỗ: “Tôi tuyệt đối không cho phép ông gả con gái cho cậu ta!”
“Yến Vũ không giống tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây