“Em có lỗi với cô ấy, nhưng bây giờ em chỉ còn lại có nửa cái mạng, em kết hôn với cô ấy mới là có lỗi với cô ấy. Anh cả, ngày nào em cũng nghĩ sau khi chết đi em sẽ gặp lại Huệ Trân thế nào đây, nếu cô ấy hỏi em vì sao không để ý đến con gái thì em biết trả lời thế nào đây? Đứa con gái Oánh Oánh thông minh xinh đẹp của em cứ thế mà qua đời, anh cả em không chịu được, nếu không phải vì Tĩnh Tĩnh thì em thật sự không muốn sống tiếp nữa. Huệ Trân mất rồi, Oánh Oánh cũng mất, vì sao chứ? Có phải hay không do mệnh em có chữ sát, khắc vợ khắc con gái không!”
Cậu cả ôm lấy ông Chung gầy gò, nước mắt ào ào chảy ra: “Đừng nói bậy, cậu là quân nhân, không được suy nghĩ đến mấy thứ mê tín như thế. Huệ Trân là vì bị bệnh, Oánh Oánh là vì cứu người, con bé là một đứa trẻ ngoan, là niềm kiêu hãnh của nhà chúng ta, cậu phải kiêu ngạo vì con bé mới đúng.”
Ánh mắt ông Chung dại ra: “Nói thì nói thế, nhưng lòng em quá đau. Em không nên mắng con bé, con bé muốn tiêu tiền thì cứ để cho con bé tiêu, con bé muốn làm gì thì cứ để cho con bé làm, em không nên nói con bé không bằng Tĩnh Tĩnh...”
Tim Chung Oánh cũng đau, đau như cắt thịt, lên tiếng kêu khóc: “Ba ơi, ba ơi!”
Quá khó chấp nhận, bỗng nhiên cô xoay người, ngay sau đó cô nhìn thấy Lý Chu Kiều và Yến Thần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây