Cho dù không thấy khói, chỉ riêng tiếng cảnh báo như vậy cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía rồi. Chạy thoát thân là bản tính của con người, dù nó có phải là cháy thật hay không, chạy đến nơi an toàn trước là quan trọng nhất. Thế là người ở tầng hai, tầng ba, tầng bốn cũng bắt đầu bỏ chạy, nhân viên kinh doanh trong cửa hàng gần đó đang gào to lên: “Bảo vệ, bảo vệ!”
“Sao bỗng nhiên lại cháy? Ôi trời ơi, đi mau, đi mau!” Tô Tiểu Nhu hốt hoảng lo sợ, lập tức muốn kéo bác Thân đi về phía thang cuốn. Nhưng chỗ đó chen đầy người, xô xô đẩy đẩy, không mang tất cả mà chạy xuống. Tiếng la hét của phụ nữ và tiếng khóc của trẻ con không dứt. Cuối cầu thang tầng hai đã có người bị đẩy ngã rồi, còn có người trực tiếp nằm lên tay vịn để trượt xuống.
Chung Oánh dìu cô ấy đi được mấy bước, quyết đoán quay đầu: “Không xuống được, bụng của chị cũng không thể chen, chúng ta đi thang thoát hiểm!”
Cửa thoát hiểm cũng không an toàn chút nào, rất nhiều người cũng có lựa chọn giống cô, gần như sắp chen nổ cả con đường, chen lấn xông về phía thang bộ. Có người xông lên, cũng có người kéo theo người nhà, bế trẻ em, kéo người già, tạo thành một đoàn thể, cùng lắm chỉ có thể chăm sóc được người thân, sẽ không nghĩ đến nhường người lạ vào lúc này.
Chung Oánh kéo giọng hô: “Có người mang thai, nhường đường cho bà bầu! Mọi người bình tĩnh! Để trẻ em, người có thai và người già đi trước, xếp hàng xuống tầng vẫn còn kịp!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây