“Biết nhà tôi ở đâu, biết đánh mai phục, biết chọn lúc tôi ở một mình mà ra tay.” Chung Oánh lắc đầu: “Tôi không cho rằng cô ta bị tâm thần phân liệt, IQ này, mưu kế này rõ ràng rất cao sâu mà. Ngài nói giải quyết riêng, giải quyết riêng xong an toàn thân thể của tôi làm sao đảm bảo được? Tô Yến Vân cả ngày tự do bay lượn, ngày nào đó lại thấy tôi không vừa mắt thì phải làm sao? Tôi không thể không làm gì để đề phòng cô ta chứ? Ngài nói xem, đền bao nhiêu có thể đền được mạng của tôi?”
Chú hai Tô kéo thím hai Tô: “Đừng nói nữa, tự làm tự chịu, xử lý theo Pháp luật!”
Tiếng khóc lóc của người phụ nữ xa dần, Chung Tĩnh lắc đầu, thở dài: “Bị bệnh không đi chữa bệnh, xảy ra chuyện lại đến xin lỗi, chị thấy vấn đề lớn nhất vẫn là ba mẹ của cô ta.”
Chung Oánh tán thành, hình như cô có chút hiểu tại sao Tô Yến Vân đời sau lại vô danh rồi. Bị bệnh làm ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và lợi ích của gia tộc, cuối cùng nhà họ Tô vẫn là từ bỏ cô ta. Nhưng mà tất cả điều này vốn có thể tránh được, người thân coi trọng, tích cực chữa trị, trông coi nghiêm ngặt, kiên nhẫn khơi thông, người nhà họ Tô cái nào cũng không làm được.
Bệnh tâm lý của Tô Yến Vân tiếp tục chuyển biến xấu, đa phần phải quy tội cho sự sĩ diện và cưng chiều của người giám hộ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây