Tô Tiểu Nhu không biết là mỗi ngày Tô Yến Vân ra khỏi nhà họ Hứa, đều sẽ dừng lại trước cánh cửa khép hờ của nhà số mười sáu. Hai người kia đang ở trong đó, cô ấy nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, tiếng cười và một số tiếng động khiến người ta không tài nào chịu nổi.
Bọn họ ở đó bao lâu, cô ấy ở đó nghe bấy lâu, mãi đến khi có tiếng bước chân đi về phía cửa lớn thì cô ấy mới rời đi.
Tối bữa cơm ngày thứ năm, Chung Oánh thảo luận chuyện tuyển dụng tay trống cho dàn nhạc với Hứa Vệ Đông. Buổi sáng Yến Vũ cùng cô đến phòng luyện tập ở thôn Hạnh Phúc, thấy có mấy vị đại thần rock and roll đến, gõ tám tiết tấu nhịp trống cơ sở, lại đánh thêm hai đoạn tiết tấu có phong cách âm nhạc khác nhau. Các đại thần không nói câu nào, bảo cô về nhà chờ thông báo.
“Có lẽ là em thất bại rồi,” Chung Oánh có niềm tin vào bản thân: “Tên nhóc đứng trước đánh tốt quá, đến em còn muốn vỗ tay hoan hô cho cậu ta, so với người ta thì em chỉ như mới tốt nghiệp lớp mẫu giáo. Không tin anh cứ Yến Vũ, em thật sự không được.”
Yến Vũ mỉm cười, vén một sợi tóc rơi bên má cô ra sau tai: “Anh cảm thấy em đánh rất tốt, anh không hiểu kỹ thuật, nhưng nếu nói đến khí chất thì không có ai có thể hơn được em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây