“Anh trả lời tôi xem có hay không là được, tôi sắp phải đi làm rồi, không rảnh để nghe anh lảm nhảm đâu”
“Về chị Tiểu Nhu.”
Một giờ sau, Chung Oánh ngồi trên chiếc xe mới đổi được bốn tuần của Hứa Vệ Đông ăn bánh bao, phủi số bột dính trên chân xuống, cô nhìn gương mặt đen xì của người đàn ông bên cạnh: “Thật ra hôm qua tôi đã muốn nói rồi, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp, chị Tiểu Nhu cũng dặn tôi mãi là không được phép nói cho anh biết. Nhưng anh đừng trách chị ấy, ba mẹ chị ấy đều ở Kiến Khê, nhà chú hai Tô cũng coi như là nhà mẹ đẻ của chị ấy. Với tính cách của anh, nếu biết chuyện này chắc chắn anh sẽ không cho hai mẹ con kia đến cửa, đối với chị ấy mà nói vừa mất mặt lại vừa đau lòng, thông cảm cho nỗi khó xử lúc phải gả xa của chị ấy đi.”
Hứa Vệ Đông oán hận đập lên tay lái: “Tôi thông cảm được sao? Cô ấy không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho con chứ, lừa tôi là Tô Yến Vân bị bệnh dạ dày, làm tôi còn tưởng bị bệnh dạ dày gì nghiêm trọng đến mức phải tạm nghỉ học để đến đấy, hóa ra kết quả là ở bên cạnh người điên suốt cả một ngày! Nếu không có chuyện gì thì cũng thôi, nhưng nếu có chuyện thì lại một xác......”
“Này! Nói linh tinh gì thế!” Chung Oánh ngắt lời anh ta: “Tô Yến Vân còn không chưa bệnh nặng đến mức ra tay đánh người lung tung đâu, huống hồ chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh cô ấy bị bệnh tâm thần. Trên bệnh án thím hai Tô đưa cho chị Tiểu Nhu xem chỉ ghi là bị chứng rối loạn giấc ngủ thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây