Bước tới cửa số mười sáu, Yến Vũ kéo cô lại: “Vào trong xem đi?”
Chung Oánh rụt cổ: “Nửa đêm dọa người lắm, không xem.”
“Có đèn, có anh, em không cần sợ.”
Chung Oánh cũng uống không ít, gương mặt đỏ bừng, cười hì hì: “Anh đã sắp đi rồi, đừng chơi trò này nữa, chia tay rồi em sẽ không chơi pháo với anh, nhất là ở trong nhà ma này. Ha ha, anh đúng là đùa dai. Cái đó… ngày hai mươi lăm xe lúc mấy giờ? Em chỉ hỏi thôi, sẽ không đi tiễn anh, đừng nghĩ nhiều.”
Yến Vũ nửa hiểu nửa không hiểu lời cô nói, nhưng ý của câu cuối cùng lại nghe hiểu. Anh không đáp, móc chìa khóa ra mở khóa: “Vào trong nhìn xem, sẽ không ăn em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây