Phía sau lúc lâu cũng không có tiếng, cô ấy quay đầu lại, thấy Chung Oánh dựa vào mép cửa, ánh mắt vừa thất vọng vừa mỉa mai, trong lòng hoảng hốt, vội giải thích: “Em nghe chị nói, không phải chị bảo em ấy đến, chị biết em ấy có tâm tư đó với Yến Vũ, dám để cô ấy đến vào hôm nay sao? Hôm qua lúc ăn cơm mợ nói trẻ con mặc quần áo vải cũ tốt, hôm nay em ấy đã cầm một đống vải tưới, nói là máy khâu của nhà chú hai bị hỏng, muốn làm luôn ở nhà chị. Trước lúc các cô đến chị đã bảo em ấy đi rồi, em ấy nói làm xong sẽ đi, ai ngờ…”
Ánh mắt thất vọng của Chung Oánh càng sâu hơn: “Hôm qua cô ta cũng ở đây à? Có phải sau khi các chị kết hôn, thì cô ta hay đến không?”
Tô Tiểu Nhu bất đắc dĩ: “Chị không muốn để em ấy qua, nhưng mẹ chị nói nhà gái không có ai thì không được, nên nhờ thím hai thường xuyên đến thăm chị, em ấy đi theo chị cũng không thể đuổi em ấy ra ngoài.”
“Chị nên đuổi cô ta ra ngoài!” Chung Oánh nghiêm túc và bén nhọn: “Không chỉ hôm nay, cũng không chỉ vì cô ta có có tâm tư với Yến Vũ hay không, có ta bị bệnh chị biết không? Chị là một bà bầu, sao có thể giữ một người bệnh tâm thần ở bên cạnh? Lỡ như hôm nào đó cô ta bị chuyện gì kích thích mà phát bệnh, chị có nghĩ tới an toàn của bản thân không? Chị đây là không có trách nhiệm với em bé!”
“Chị lo chứ, mẹ chị cũng lo, nhưng thím hai đã cho chị xem chứng nhận khám bệnh của em ấy, bác sĩ chỉ nói là em ấy có chứng rối loạn giấc ngủ khiến cho mẫn cảm và dễ tức giận. Thím hai lại khóc lóc trước mặt chị, nói người bên ngoài đều nói Vân Vân bị bệnh tâm thần, lời bóng tiếng gió cả đống, bây giờ ngay cả cửa em ấy cũng không ra, ngày nào cũng ở trong nhà. Nếu người nhà cũng không tin tưởng em ấy, không ủng hộ em ấy, nói không chừng em ấy sẽ làm chuyện dại dột.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây