Bà Thân đã chăm cô từ lúc sinh ra đến lúc cô tám tuổi, chăm sóc cô từng li từng tí, nói không khách sáo thì còn thân hơn cả ba mẹ. Lúc đó bà ấy muốn tạm biệt để về nhà mấy lần, nhưng đều bị Chung Oánh đòi sống đòi chết giữ lại, Hứa Vệ Đông không ngừng tăng tiền công cho bà ấy, cuối cùng cũng chỉ giữ được tám năm. Lúc bà ấy đi, Chung Oánh suýt nữa khóc ngất xỉu, lớn lên cô đến Kiến Khê thăm bà ấy, cũng rất thân mật. Lúc ra nước ngoài du học, bà Thân còn bảo cháu gửi một bao lì xì to cho cô.
“Bác Thân.”
Trong lòng Yến Vũ dâng lên chút không vui, Hứa Vệ Đông đúng là toàn nói dối. Hôm qua còn nói từ lúc anh ta kết hôn, chuyển đến ngõ Hương Chương thì chưa từng gặp lại Chung Oánh. Nhưng cô vừa ngựa quen đường cũ, vừa quen biết người trong nhà, đâu thể nào là lần đầu đến được?
Hai người đi vào góc sân, lúc này RG500 của Hứa Vệ Đông còn chưa nhận được sự đãi ngộ tôn quý của nó, đã bị tùy tiện đỗ ở góc tường, trên tấm chắn bùn bẩn thỉu. Tiếng của Hứa Vệ Đông vang lên trong sảnh: “Có phải hai vợ chồng Chung Oánh đến rồi không?”
Ở chỗ của anh ta, Yến Vũ không xứng có họ tên, hoặc là họ Yến, hoặc là người chồng kia của cô, tóm lại đủ khiến cho anh phiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây