Muốn đẩy ra cũng không được, cô muốn làm chính mình, đầu tiên phải vứt bỏ sự kiêu ngạo, thành thực đối mặt với khao khát trong lòng. Hơn một tháng rồi chưa hôn anh, trong lòng cô đang vô cùng hoảng loạn.
Cô và anh đều nhắm mắt lại, không có sự tiếp xúc cơ thể, chỉ có đôi môi dán lấy nhau, mang chút gì đó dày vò, quấn quýt không thôi, dần quên đi bản thân, tứ chi, cơ thể dường như đều biến mất rồi, trên cơ thể chỉ còn lại thứ âm thanh nhạy cảm phát ra kia, đầu lưỡi anh tiến vào liên tục không ngừng truyền đến đại não thứ cảm giác thoả mãn và hài lòng đó.
Không biết đã hôn bao lâu, dây thần kinh mạnh mẽ này đã trở nên tê liệt, Chung Oánh cảm thấy hai bên má mát lạnh, dây thần kinh thị giác và thính giác bị che chắn lâu nay đã phát huy tác dụng, Cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Yến Vũ, hàng lông mi dày không ngừng run rẩy, nghe thấy tiếng thở gấp của anh, từng tiếng, từng tiếng một, bao lấy khuôn mặt cô, tràn ngập cả một căn phòng, vô cùng ái muội.
“Ưmm...”
Yến Vũ mở mắt, vẫn không buông cô ra, còn chặn lấy cô thật chặt, nhìn cô không chớp mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây