Chung Oánh và Lý Chu Kiều đã ngoặt vào đầu hẻm, nghe thấy tiếng hét cô quay đầu nhìn qua thì sửng sốt. Chưa đến một giây cô quay đầu chạy vội đến: “Anh Vũ.”
Anh khom người, cúi đầu, vốn không hề lộ mặt. Nhưng Chung Oánh đã quá quen với anh, cho dù là trước mặt hay sau lưng, hay là tư thế vặn vẹo như bây giờ thì cô đều có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Ngay khi ngón tay cô vừa tiếp xúc đến cánh tay anh thì hai người đều giật mình. Nỗi đau trong lòng Yến Vũ biến mất như có kỳ tích, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo đến tận cùng, lạnh đến thấu xương.
Anh không ngẩng đầu, hất tay Chung Oánh ra, xoay người rời đi.
“Anh Vũ, Yến Vũ.”. Chung Oánh đuổi theo giữ lấy anh, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thì lòng đau như cắt: “Sao anh lại đến đây, anh bị thương rất nặng, phải đi bệnh viện đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây