“Oánh Oánh, cái này cái này cái này… thật thật thật sao? Cậu…”. Yến Thần lắp bắp. Cậu thấy mình khí thế ngút trời, không tiếc mạng sống cứ như trò cười: “Trách sao anh ấy không chịu nói. Cái này cũng quá mất mặt rồi.”
Chung Oánh không muốn nói nhảm với hai tên ngốc này: “Anh ấy bị thương rồi sao?”
Yến Thần nhớ lại thời khắc anh dùng của mình: “Đúng là mình không khống chế lực, trên mặt cũng không nhìn ra gì, hẳn là bị thương bên trong. Thái dương cũng bị mình đánh không nhẹ.”
“Thái dương là chỗ có thể đánh sao, đó là sinh mạng đó, cậu muốn giết anh ấy hả?”. Chung Oánh đứng hẳn dậy, vừa định bước đi thì dừng lại. Cô kéo tay Yến Thần: “Cậu đi đi, xem xem anh ấy có sao không. Nếu sưng lên bị thương thì phải đến bệnh viện. Tâm trạng anh ấy không tốt thì chắc chắn sẽ không tự đi đâu. Cậu đánh anh ấy thì phải chịu trách nhiệm. Mau đi đi.”
Yến Thần nhớ đến lúc mình thao thao bất tuyệt thì Yến Vũ từ đầu đến cuối đều cau mày, dáng vẻ rất đau khổ thì cũng hơi lo lắng. Nhất là sau khi biết được anh bị cắm sừng thì cảm giác áy náy trồi lên. Hóa ra là do anh trai nể mặt Oánh Oánh, còn mình quá xúc động rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây