Cô nói không sai. Trong vài phút ngăn ngủi, Yến Vũ phát hiện mình không còn quen biết cô gái trước mặt. Mái tóc dài bình thường cô yêu như sinh mệnh giờ phút này rối bời, ăn nói không đứng đắn, giọng điệu chanh chua, gương mặt đầy vẻ bệnh tật, nhìn rất lạnh lùng u ám, trong nụ cười tươi đầy vẻ bi quan chán đời. Thật lạ lẫm, thật xa lạ, không hề giống Oánh Oánh đáng yêu xinh đẹp của anh chút nào.
“Nếu như anh… không kinh doanh, em sẽ… bỏ anh đi…”
Chung Oánh trầm mặc, cảm giác y như lúc anh đứng ngoài phòng học vậy, dồn ép khiến người ta không thở được, cho người ta cảm giảm như muốn rơi xuống vực sâu, chỉ muốn trốn đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Sao lại có thể có người có trình độ ngụy trang bản thân đến mức như vậy. Tại sao có người mới mười sáu tuổi đã mưu tính như vậy chứ? Chẳng lẽ bốn năm nay cô đều sống như người hai mặt sao?
Trước khi đến đây anh còn ôm may mắn đây có phải là hiểu lầm không, tâm thế muốn nghe cô nói chuyện hoàn toàn sụp đổ. Mặt đối mặt nói ra so với một đoạn nhỏ anh nghe được hôm đó còn đáng sợ hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây