Từ năm anh mười bảy tuổi đến nay, Chung Oánh bắt đầu nghiên cứu từng hành động của anh, dự đoán tâm trạng vui buồn của anh, tìm kiếm cách thức nghênh tiếp phù hợp. Có thể nói cô rất hiểu rõ tính cách của anh. Anh dù còn trẻ đã có phong phamh của ông Yến, nhưng vẫn không tính là người biết che dấu cảm xúc. Đặc biệt lúc đối mặt với cô thì anh vui hay không đều thể hiện hết lên mặt.
Ngữ khí càng bình thản thì nói rõ trong lòng anh rất dậy sóng, lại thêm phối hợp với vẻ mặt vô cảm của anh thì nhất định là anh đang rất tức giận. Ông Yến cũng như vậy, nhưng Tiểu Yến thì hơn một bậc đó là anh sẽ mỉm cười ôn hòa, mỉm cười u ám càng đáng sợ hơn nữa.
Mặc dù Chung Oánh không thấy được vẻ mặt của, nhưng nghe giọng cũng cảm nhận được anh không vui vẻ gì, có vẻ hờn dỗi. Cho dù phải đến Tây Bắc cũng không phải chuyện hôm nay ngày mai, anh đột nhiên nói mấy câu này là có ý gì? Còn gọi đầy đủ tên cô nữa.
Mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì Chung Oánh đều không muốn hai người nói chuyện có ngăn cách: “Em không có ý kiến gì, anh muốn đi thì cứ đi. Bây giờ em chỉ muốn biết anh ở đâu. Em muốn gặp anh, lập tức, ngay lập tức.”
Trong ống nghe trầm mặc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây