Chung Oánh mỉm cười: “Hôm trước em đã chứng minh hộ khẩu xong rồi, bây giờ chị có lên trường cũng không ngăn được em đâu. Mặc kệ chị có tin không thì những câu đó em nói thật lòng. Trước hôm nay em còn không chắc chắn được như vậy. Cảm ơn chị đã đánh đòn phủ đầu, để em không thể không đối mặt với một loại khả năng khác. Có khả năng anh Yến Vũ sẽ một đời không giàu lên nổi, cả đời làm một nhà nghiên cứu nghèo. Em không thể ăn cua hoàng đế, không được đeo nhẫn kim cương, không được đi máy bay tư nhân, cũng không thể mua đồ một cách thoải mái.
Đột nhiên cô chớp mí mắt, trông lông mi lóe ra mấy điểm sáng trong suốt: “Chỉ vì như vậy mà không cần anh ấy nữa sao? Em tưởng tượng rồi, như vậy không được đâu. Anh Vũ vẫn quan trọng hơn cua hoàng đế mà.
Chung Tĩnh: … Cái khỉ gì vậy chứ.
Hai chị em nói chuyện trong phòng học cả một buổi trưa. Chủ yếu là Chung Oánh tiến hành phê bình bản thân, Chung Tĩnh tiến hành phán đoán phân tích xem cô đang nói thật hay giả. Cuối cùng cô ấy đưa ra kết luận, nếu không phải bản lĩnh ngụy trang của em gái quá lớn, kỹ xảo diễn kịch quá xuất sắc thì con bé vẫn có thể cứu vãn được.
Còn về phần đăng ký, chị cô biểu thị cô ấy đã đến công án ngăn cản. Nếu như em gái cố chấp thì nhất định phải tự đến nói với ông Chung, để tránh ba tức đến mức sinh bệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây