Ông chủ rất nhiệt tình với cô, không những quyết toán tiền bạc thoải mái, còn nói với cô nếu như cô có thể dẫn khách đến thì sẽ trích mười phần trăm hóa đơn mỗi bàn cho cô. Muốn cô mời chào khách sao? Cái giá này vẫn là quá rẻ mạt rồi. Chung Oánh cười ha hả. Chẳng phải là muốn cô đưa Hứa Vệ Đông đến đây sao? Con trai nhà giàu có coi trọng thể diện hơn mạng sống, ai ai cũng muốn bào tiền anh ta cả.
Gần đây sợ là Hứa Vệ Đông sống cũng không thoải mái gì. Lúc nào mới có thể ra ngoài ăn chơi cũng rất khó nói.
Thực lòng thì Tô Tiểu Nhu cũng không muốn gọi điện thoại cho Chung Oánh bị bệnh thần kinh. Nhưng nếu không gọi cho cô thì cô ấy cũng không biết gọi cho ai. Ở đầu dây bên kia chào hỏi lắp bắp hai ba lần, hỏi cô có biết Hứa Vệ Đông đi đâu không, điện thoại gọi không được, nhắn tin không trả lời, sẽ không phải lả xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Chung Oánh cũng nôn nóng như cô ấy vậy, tự trách bản thân đêm đó nhất thời xúc động mà bẫy Hứa Vệ Đông. Nhìn ba anh ta giận đến tím mặt như vậy thì chắc mẩm đã tịch thu toàn bộ tài sản của anh ta, đánh gãy chân rồi nhốt vào trong phòng tối.
Tô Tiểu Nhu sợ hãi, khóc sướt mướt hỏi bây giờ phải làm sao đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây