Cô đánh đàn rất nhẹ nhàng thành thạo, vẻ mặt điềm tĩnh, khí chất ưu nhã tự hình thành nên. Rất nhiều thực khách sẽ vỗ tay nhiệt liệt lúc cô đàn xong, có người còn đặc biệt muốn ngồi gần đàn, thưởng thức trong khoảng cách gần.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được nhà hàng Tây ở Bắc Thành cũng có sự cao cấp. Bởi vì người chơi nhạc là mỹ nữ nên thực khách cũng bất giác trở nên văn minh, trong thức ăn tựa như có hương vị của nghệ thuật. Đương nhiên điều này không bao gồm bàn ăn gồm bốn mươi món ăn của Hứa Vệ Đông. Hai mươi mấy món ăn, hai mươi mấy món điểm tâm ngọt, thêm mười bình rượu vang. Số lượng đồ ăn quá lớn, mỹ nữ chơi nhạc cũng không cứu vớt được cửa hàng của bọn họ.
Nhớ lại Chung Oánh từng nói qua về nghề nghiệp của những tình nhân của ba cô, gì mà thư ký, bác sĩ tư nhân, gia đình bình thường cũng sẽ không liên lạc được với những người này. Xem ra gia thế nhà cô cũng không tệ, lúc nhỏ chắc chắn đã được dạy dỗ rất kỹ.
Nghĩ đến đây, anh ta ôm chầm lấy Tô Tiểu Nhu: “Cô gái biết chơi nhạc cụ sẽ có khí chất. Em đừng thấy bình thường nhìn Chung Oánh như bệnh nhân tâm thần, nhưng chơi đàn lên cũng rất ra dáng. Sau này chúng ta sinh con cũng phải dạy dỗ cẩn thận, nhất là con gái, đàn dương cầm, đàn organ, violon gì đó, nếu học được thì cứ cho con bé học hết.
Tô Tiểu Nhu đỏ bừng mặt: “Anh nói khùng điên gì vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây