Chỉ có Yến Vũ là nhìn ra được một chút nóng ruột muốn ai đó tốt lên của cô. Mặc dù điều này khá khó hiểu nhưng anh tin chắc mình không hề nhìn nhầm, bởi vì ngày mồng năm tháng tư đó, Yến Thần từng nhìn Chung Oánh bằng ánh mắt này suốt đêm, anh có trải nghiệm rất sâu sắc về cảm giác này.
Chung Oánh đang hận, hận mình quá cứng nhắc lấy chú phi công làm tín hiệu, cho rằng chú ấy nghỉ thì mẹ Hứa mới có thể đến xem mắt, không ngờ mẹ lại tới sớm hơn. Cô không thể ngăn cản mẹ gặp Hứa Vệ Đông. Đồng thời, cô cũng đang cảm khái, tiền đúng là một thứ tốt, Tô Tiểu Nhu sống an nhàn sung sướng suốt đời, tới tuổi bốn mươi năm mươi trông mặt mày vẫn xinh đẹp, da dẻ căng mịn, sinh ba đứa con xong dáng dấp vẫn đẹp, đường nét khuôn mặt hầu như không khác gì lúc ngoài hai mươi, chỉ có phong thái thiếu nữ hơi có vẻ mất tự nhiên là đã được thay bằng phong phạm của một phu nhân.
Là mẹ!
Có lẽ là bẩm sinh con cái đã thích gần gũi với mẹ, có lẽ là Chung Oánh sống lại cũng không có mẹ, nhìn thấy Tô Tiểu Nhu, trái tim cô đau xót, những ký ức cũ hiện về trong tâm trí. Người phụ nữ chưa từng cho cô bú sữa, chưa từng thay tã cho cô, thích tết bím tóc cho cô, dạy cô hát bài hát thiếu nhi, học thuộc thơ Đường, thích nhất là để cô biểu diễn tiết mục trước mặt bạn bè, công bằng mà nói thì yêu thương em trai cô nhiều hơn, chôn vùi nửa đời người trong bùa mê của Hứa Vệ Đông không thoát ra được, chính là mẹ của cô.
Là một phu nhân nhà giàu, mẹ không cần phải nhọc lòng chăm sóc chuyện ăn uống ngủ nghỉ của con cái, chỉ cần ôm hôn bế ẵm chơi đùa hằng ngày bồi dưỡng tình cảm ruột thịt là được, cũng giống như Hứa Vệ Đông. Không thể nói mẹ Hứa không yêu cô, chẳng qua là mẹ yêu Hứa Vệ Đông nhất, tiếp đó mới là ba đứa con. Tuy nhiên, mẹ cũng đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ, nhất là trên phương diện giáo dục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây