Im lặng nghe xong, Chung Oánh đè nén cảm xúc nói: “Cảm ơn anh đã bất bình thay tôi, nhưng tôi không hy vọng anh lại nhằm vào anh ấy nữa, không phải bảo vệ anh ấy mà vì muốn tốt cho anh. Tự tôi sẽ quyết định việc của mình, bất kể anh và Yến Vũ ra sao, cuối cùng vẫn coi anh là bạn, nên nghe tôi đi, đừng tìm anh ấy nữa.
Hứa Vệ Đông thở hổn hển: “Coi tôi là bạn nên lần nào cũng bảo tôi nhượng bộ?
“Tôi mời anh ăn cơm.
“Không thèm!’
“Hay là anh về nhà hỏi cha anh, trận này có nên đánh hay không, có nên kết thù oán không, nếu cha bảo được, tôi sẽ hẹn Yến Vũ giúp anh. Đánh anh ấy một trận cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sợ là sợ anh ấy tố cáo với người trong nhà, nửa cái thành phố Bắc Kinh này sẽ không được bình yên. Nhà họ Hứa gặp rắc rối thì không nói, mấy anh em xã hội kia của anh cũng chạy không nổi đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây