Lòng bàn tay mát lạnh, làn da trắng như ngọc, ngón tay trắng nõn, móng tay hình bầu dục đặt cắt gọn gàng sạch sẽ, hiện lên ánh sáng dịu dàng, dài cong cong giống như trăng lưỡi liềm. Yến Vũ nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc, thần kinh căng thẳng của anh cũng đã thả lỏng hơn.
Thật ra thì anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vì sao Hứa Vệ Đông lại giải vây cho em, hai người quen biết nhau lúc nào? Đóng giả làm bạn gái thì có cần phải tiếp xúc thân mật như vậy không? Khi xảy ra xung đột, tại sao em không đến để ngăn cản anh mà lại bảo vệ anh ta? Nói xem vì sao em lại đổi chỗ, vì sao em lại muốn uống rượu, vì sao em lại nói chuyện tới nửa đêm mười hai giờ? Tùy tiện lên xe của một người đàn ông, em không có lòng cảnh giác, hay là vốn dĩ em không cảnh giác anh ta?
Nhưng anh không hỏi cô những câu hỏi này, lúc cô nhận sai thì trái tim của anh đã mềm nhũn, thậm chí anh bắt đầu tìm lý do cho cô. Chỉ có mười chín tuổi, gặp phải chuyện xảy ra đột ngột nên cô xử lý không đủ thỏa đáng cũng là chuyện có thể tha thứ, khi đó cô dốc sức bảo anh rời đi, là sợ lớn chuyện thì sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Anh chỉ nhàn nhạt nói: "Em có lỗi gì?"
Đó là quá nhiều lỗi, Chung Oánh biết lời nói của mình sẽ không chịu nổi sự cân nhắc đắn đo, nếu Yến Vũ muốn tìm cho ra ngọn nguồn, thì cô phải đưa ra những lời nói dối vẹn toàn hơn. Chỉ là cô đang đánh cược, đánh cược anh và anh Yến của hơn hai mười năm sau, thích chơi đúng điểm dừng, cho bạn một cái nhìn để tự kiểm điểm về điều đó, hoàn toàn không quan tâm đến việc xé rách bộ mặt của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây